Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

Tâm Tình Con Gái Miền Tây Qua Thi Ca



Người xứ khác chưa tới miền Tây Nam bộ lần nào, đều mường tượng vùng này chắc chỉ toàn ruộng lúa..."cò bay thẳng cánh". Thực ra không phải vậy, có những vùng đất cao ráo như vùng Cái Bè, An Hửu...người ta lên mương làm vườn trồng cây ăn trái, vùng đất cồn như Bến Tre cũng vậy; đây là vùng đất giồng.

Con gái đất giồng trắng trẻo, nhưng sống có phần khép kín, vì vùng làm vườn nhà cửa xóm giềng cách nhau một đổi, chứ không sát nhau như chốn phố phường.

Cây oằn là bởi trái sai
Thiếp buồn là bởi vì ai nói lời
Nói lời mà bỡn thiếp chơi
Làm thiếp tưởng thật nói lời nghiệt cay...

Trăm năm dù có sau này
Tính thiếp vẫn thế khó thay, ơi chàng
Tính trời thời thiếp đã mang:
Thiếp ghét thói xấu chẳng màng lợi danh

Mai sau dù có không thành
Chàng đừng quên thiếp, sao đành chàng ơi
Giấy nay chữ đã viết rồi
Thời gian như cánh chim trời lướt bay
Rượu đào chẳng nhấp mà cay
Bùa yêu chẳng uống mà say suốt đời

Vùng làm ruộng trong Đồng Tháp Mười, như mấy huyện mới thành lập của Tiền Giang thì tôi chưa có dịp vô. Chứ trước đây độ 20 năm, vào Mỹ An, huyện Tháp Mười hay về Tân Hiệp, Kiên Giang mới thấy vùng đất chuyên làm ruộng. Ở đây cứ cách 1 cây số là 1 con kinh xẻ trên đồng như bàn cờ, nhà cất day mặt ra kinh, sau nhà là ruộng kéo dài đụng bờ kinh bên kia.

Bên hông hay trước nhà, cặp theo bờ kinh thường có lảnh rau thơm, cho nên cô gái ngồi lặt rau mới thấy anh chàng xóm khác đang rảo qua mà hổng dám...vô nhà

Thò tay bứt ngọn rau ngò
Thương anh đứt ruột giả đò ngó lơ...!

Dân xứ ruộng vì cùng làm trên một cánh đồng, nên nam nữ quen mặt nhau hết. Mà hồi trước đâu có máy gặt máy phóng như bây giờ, cắt lúa xong cộ lên gò rồi cho trâu đạp, phụ nữ xóc rơm vê lúa rần rần sáng đêm. Cho nên các cô muốn lấy chồng gần gần thôi, sợ cảnh nhớ nhà...

Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Trông về quê mẹ chín chiều ruột đau
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Muốn chồng em thấy ruột đau chín chiều...
nên than với mẹ rằng
Má ơi đừng gã con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu...

Ý là hổng muốn về làm dâu trên miền Đông, vùng Biên Hòa - Bình Dương, vì chỉ trên đó mới có chim có vượn, chớ vùng đồng bằng đào đâu ra?

Tâm tình con gái miền tây qua thi ca

Tâm tình con gái miền tây qua thi ca



Nhưng bà má cũng tâm lý lắm, đáp lại rằng:
Má không muốn gã con gần
Con qua xúc gạo ngày mấy lần...chết sao !

Đây là nói dân trong đồng thôi nghen, hồi trước dân miệt đồng thiệt thà lắm! Con trai cũng khờ, muốn "cua" em mà cũng hổng dám nói thẳng, phải khen...vòng vòng

Tâm tình con gái miền tây qua thi ca
Trời xanh bông trắng nhụy hùynh
Đội ơn bà ngoại đẻ má, má đẻ mình dễ thương...
Nhưng gái đồng bản tánh chân chất, bộc bạch:
Tôi xa mình ông trời nắng tôi nói mưa
Canh ba tôi nói sáng, giữa trưa tôi nói chiều.

Đọ...! Gái miền Tây gốc là phải vậy. Nhưng chỉ cần cách một bờ kinh, tình hình sẻ khác.

Ai từng về vùng Kinh Xáng Vịnh Tre, sẻ thấy bên kia kinh là đồng nhưng bên này là xóm chợ. Vì con đường độc đạo chạy ra lộ cái để về Long Xuyên hay lên Châu Đốc, chạy cặp theo mé kinh, nên nhà cửa nằm san sát từ cầu kinh 1 vô riết tới cầu kinh 15, 16...Con gái miền Tây mà sống gần phố chợ thì cũng chanh chua, chanh hỏi... lắm! Anh nào lớ ngớ mở lời chọc ghẹo là nghe hăm mái dầm, dao phai...nghe phát ớn luôn :)
Gặp phải tay "thí mạng cùi" thì đâu có sợ...
Dao phai kề cổ, máu đổ không màng
Chết thì chịu chết, chớ buông nàng anh hổng buông...!
Mấy cô này mà gặp trai miền Đông còn bạo gan hơn nữa kìa
Con ếch ngồi dựa gốc bưng
Nó kêu cái "quyệt" biểu ưng cho rồi...

Hehe...Trai miền Đông muốn cưới vợ miền Tây mà nói vầy, hụt là cái chắc...! Cũng phải thôi, về vùng quê bây giờ đâu còn cảnh

Sáng trăng soi đống thóc vàng
Bên anh đọc sách bên nàng quay tơ...
Mà chỉ thấy
Sáng trăng chiếu trãi hai hàng
Bên anh "xập xám" bên nàng "tiến lên"...hihihi...

Bài này khoan đề cặp đến con gái miệt biển, vùng ngập mặn có phong cách sống khác nên phải nói riêng mới hợp, mà con gái vùng này ăn nói chát lè giống như đặc sản "ba khía muối" của họ vậy đó. Nói vầy mà cô bạn NNT nghe được, thế nào cũng cằn nhằn cử nhữ...nhưng khoan, để nói rồi biết hổng phải vậy, bây giờ rừng đước rừng tràm bị co cụm lại nhường đất làm vuông tôm hết rồi. Con gái miệt biển giờ ra chợ làm thị dân hay học lên cao làm...'trí ngủ", nên cũng...dịu dàng hơn xưa rồi.

Nói chung, con gái miền Tây, dù ở vùng nào cũng đều biết bơi và biết...chèo xuồng. Không biết bơi xuồng là chịu chôn chân một chổ, vì ở miền Tây, cái xuồng cũng giống như cái xe đạp, xe honda của dân thành thị vậy đó. Bơi xuồng đi chợ hay bẻ bông điên điển cũng đều có nét duyên dáng như nhau...

Sưu Tầm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét